của hắn. Miên giận quá, đứng dậy nói: – Cô không tin tôi thì thôi… tui đi… – Anh định đi đâu? – Phương hỏi. Thằng Miên nghe vậy có vẻ chùn chân. Hắn lại ngồi xuống ghế: – Thiệt khổ ghê, tui biết đi đâu giờ nè trời… hổm rày tui cũng trốn chui trốn nhủi… cậu Cường cậy nhờ đám giang hồ nào đó tìm tui nè… chắc tui chạy không thoát quá… Cô nghe hắn thở dài mà mũi lòng. Cô nói với hắn: – Thôi… nói vậy thôi… chứ anh đừng đi… thấy tụi kia dữ dằn lắm… bắt được anh… chắc tụi nó đánh anh chết… ở tạm đây đi…