nói. Cũng gọi là mừng cho bố, có được một niềm vui nho nhỏ lúc tuổi về già, cả Liên và anh Trường đều yên tâm hơn vì có thế nào thì “con chăm cha cũng không bằng bà chăm ông”. Vợ chồng Liên sẵn sàng vun vén nếu thực sự hai bên đều đồng tình nhất trí. Chỉ không biết con của cô Hằng có đồng ý hay không thôi. Nghĩ đến bố, tự nhiên lại tò mò, không biết giờ này bố đang làm gì ở nhà. Bình thường theo lịch của ông vẫn kể lúc vợ chồng Liên đi làm, buổi sáng ông dậy sớm cơm nước cho cả nhà, khi cả nhà