đăng ký sử dụng. Nó nói chuyện với Hạnh một lát, để ý xung quanh không có ai thì bàn tay không quên sờ mó bầu ngực của Hạnh. Đến bây giờ thì Hạnh lẳng lơ đến mức để mặc cho nó hành sự giữa thanh thiên bạch nhật. Bởi vì nàng biết rõ nó trước đó đã quan sát kỹ lưỡng. “Về nhà chơi vui không?” “Vui chứ.” Hạnh lắc lư trả lời. “Vui sao kể nghe chơi.” Phương cũng vui lây, sau đó hỏi tiếp. Thì ra hôm trước Hạnh về ăn đám cưới ở bạn thân dưới quê, được gặp lại đám bạn lúc xưa nên Hạnh rất vui. “Còn gì nữa