thứ tan biến hết là đương nhiên rồi. Trong khi đó Liên có vất vả gì về công việc đâu, chỉ là làm thêm một chút xíu thôi mà. Liên biết, nụ cười hạnh phúc tràn ngập vừa nở ra trên môi Liên: – Con chào bố ạ, anh. Rồi cả hai bố con anh Trường như đồng thanh nói: – Vào ăn cơm luôn đi con. – Ăn cơm luôn đi em. Trong khi Nhóc Con để túi xách của mẹ ở ghế salong thì Liên đi vào nhà vệ sinh dưới gầm cầu thang, rửa qua cái tay rồi ra ăn cơm, bình thường Liên sẽ thay bộ áo dài này ra rồi mặc bộ quần áo